Nước Đức là nơi có gia đình em
Đó là buổi sáng thứ ba tôi được nghỉ học nhưng đã có hẹn gặp cô bạn Đức ở quán cà phê trung tâm thành phố Tübingen. Chúng tôi đang trò chuyện và đi tới quán thì bỗng dưng ngước nhìn lên tôi gặp hai thanh niên châu Á. Thực ra thường người châu Á ở Tübingen là sinh viên trao đổi Trung Quốc hoặc Hàn Quốc. Nhưng một thanh niên có gương mặt trông rất quen, tôi ngờ ngợ, và phản xạ thế nào, đang nói tiếng Đức với cô bạn thì chạy lại hỏi cậu ấy bằng tiếng Việt “Ơ, em là T. đúng không?” Cậu em cũng sốc và một chút nhưng rồi nhận ra tôi thì tay bắt mặt mừng ” Ồ chị Ngân đây à, chị trông khác quá” . Đúng là tôi có khác đi bởi gần đây mới nhuộm tóc nâu sáng và cắt tóc nên cũng trẻ trung hơn ^^. Hai chị em hỏi thăm nhau một chút. Hóa ra em đang phụ giúp chị gái trong cửa hàng . Cửa hàng Nail của chị em nằm ngay trung tâm thành phố. Chi gái cậu ấy đang làm nhưng cũng ghé qua nói ” Chào em, chị được nghe em chị kể nhiều về em lắm” Vì đang đi với cô bạn Đức nên tôi hẹn gặp cậu em lúc sau. Đã gần 2 năm rồi tôi chưa gặp cậu ấy. Tôi biết em T đã tới Đức được khoảng vài tháng nhưng chưa hẹn gặp nhau được. Thế nào lại gặp nhau ngay ở trung tâm thành phố một cách tình cờ thế này. Thực ra tôi ít qua lại đây vì chỉ tới học rồi thường lại bắt tàu về nhà ở thành phố khác. Trường đại học cách nhà khá xa nên sau khi học xong tôi ít khi nán lại trung tâm, chỉ quanh quẩn khu trường đại học.
Tôi và em T. cùng học ở một trung tâm tiếng Đức. Trong lớp học thì có duy nhất tôi ở Hà Nội, nhà lại gần chỗ học, cách chỉ khoảng 2 cây số. Các em khác đến từ các tỉnh thành khác nhau, lên Hà Nội và thuê nhà để học tiếng Đức. Sau khi đỗ đại học thì các em bảo lưu chương trình đại học rồi đi học tiếng Đức. Em Tiến kém tôi 2 tuổi và học trên một khóa. Dù vậy chắc do có duyên tôi và Tiến vẫn biết nhau và cũng hay nói chuyện. Nhà em ở ngoại thành Hà Nội nhưng ngày nào cũng tới lớp học rất đúng giờ. Lúc tôi mới chập chững học tiếng Đức em đã sở hữu bằng B1. Tôi có hỏi lý do tại sao em T muốn đi du học Đức, em trả lời rằng gia đình của em ở bên Đức cả, có bố mẹ em, có chị gái em. Chỉ em T và em gái thì ở Việt Nam cùng ông bà thôi. Em sẽ luôn cố gắng học để sang Đức du học và được đoàn tụ với gia Đức.
Thế nhưng số phận trớ trêu em vẫn chưa thể sang Đức. Em đỗ đại học nhưng một môn dưới điều kiện du học Đức. Từng tìm hiểu qua nhiều chương trình du học dự bị ở Freshman hay FUU Sachsen lại không thành công. Khi tôi có bằng B1 tôi có mời em T cùng bạn bè trong lớp tiếng Đức tới nhà ăn liên hoan. Lúc tôi có Visa và sang Đức, vẫn thỉnh thoảng nhắn hỏi em xem đã có Visa chưa. Liệu chuyện du học có ổn không nhưng không có tin tức gì.Bẵng một thời gian, em có nhắn hỏi về làm hồ sơ du học Đức cho cô em gái. Em có nhắn là đang ôn thi lại đại học, bằng mọi giá để đạt số điểm đủ điều kiện du học Đức (Tổng điểm trên 15 và không môn nào dưới 4). Em sẽ đi theo con đường chính thức đỡ tốn kém hơn.
Thi đại học thì đúng là chuyện hệ trọng và cũng là cửa ải gian nan của nhiều sĩ tử. Đối với một sinh viên năm 2, đã nghỉ học để học tiếng Đức ở Việt Nam một thời gian dài, thì không đơn giản chút nào. Vậy mà cậu em tôi đã làm được điều đó. Bây giờ em đang học tiếng Đức tại trung tâm tiếng và tới tháng 7 sẽ tham gia thi dự bị.
Sau khi gặp cô bạn người Đức, tôi có nhắn em T gặp mặt tại nhà thờ lớn ở Tübingen để trò chuyện.
Tôi hỏi em về cảm nhận nước Đức :
– Em thấy cuộc sống ở Đức thế nào ? Em có nhớ Việt Nam không?
– Cuộc sống ở Đức rất tốt, không khí trong lành, môi trường học tập tốt. Em không nhớ Việt Nam lắm như các du học sinh khác, ở đây em có gia đình mà. Nhưng ban đầu em không ăn quen đồ Đức. Sau mấy tháng thì em đã ăn được món Maultaschen, món ăn đặc trưng của vùng. Bây giờ em thấy đồ ăn Đức rất ngon. Em cũng thích ăn bánh kẹp thịt Döner của người Thổ bán.
Hai chữ “gia đình” thật quan trọng. Đối với T thì nước Đức là nơi có “gia đình”. Sang Đức, tôi thấy em hay tải ảnh những món ăn Việt Nam truyền thống do gia đình em nấu như nào phở, nào bún. Mấy món ăn đơn giản ấy thôi, mà khiến cho những du học sinh, những người xa xứ cũng bồi hồi. Ở Đức, bạn mới biết thế nào là niềm hạnh phúc được ăn những món ăn thân quen kiểu như”cao lương mỹ vị”, biết thế nào là nỗi nhớ thèm một bát phở, bán bún chính hiệu. Đã vậy còn kèm theo”quẩy nóng ròn”. Ở một số thành phố ít người Việt và hàng quán Việt chính cống thì nỗi nhớ hương vị Việt rất da diết, nó khiến cho ngay cả những người vụng về nấu ăn nhất như tôi thi thoảng cũng phải lăn xả vào bếp để nấu. Đồ ăn là một phần đó còn là không khí gia đình đầm ấm quây quần, được cùng nhau “nói tiếng Việt”. Em T sang Đức là tôi thấy ở em một hình ảnh khác hẳn, đó là khuôn mặt tươi vui hạnh phúc của sự đoàn tụ gia đình, sự ham học và khám phá một nước Đức với bao nhiêu điều mới.
Ở căn hộ nhà tôi có một ban công nhỏ, thế mà tôi cũng trồng khá nhiều loại cây và rau, đặc biệt là rau thơm. Mùa hè bên Đức khá ngắn ngủi chỉ khoảng 3 tháng thôi nhưng thời tiết ấm áp là các loại rau Việt Nam mọc lên nhất nhan và tươi tốt. Tôi có trồng rau cải, rau muống, rau tía tô, rau diếp cá, rau ngải cứu…v.v. mỗi loại một chút để thinh thoảng nấu đồ Việt ăn cho đỡ nhớ và đem tặng chị bạn thân. Em T có nhắn xin cây tía tô và hạt mau muống về nhà trồng. Tôi cũng hỏi em T xem nhà em trồng cây gì, may quá em có hạt giống mùi, mua trên Berlin. Tôi thì đang ấp ủ trồng rau mùi để cho vào phở cho thơm. Mùa hè mà tội gì không trồng chứ, ra cửa hàng châu Á mua một mớ rau mùi rẻ chỗ nhà tôi cũng phải 1,5 Euro mà thường là nhiều quá, một mình tôi ăn không hết rồi khi rau héo phải vứt bỏ lại phí.
Tôi mang hạt giống rau muống, đi cùng chị bạn người Việt ghé cửa hàng Nail của chị gái em T. Em mời tôi vào quán uống nước. Quán có biển hiệu rất bắt mắt, dù bên ngoài cửa hàng trông nhỏ nhưng bên trong có phòng lớn hơn và rất mát. Chị gái em T đã sang Đức được mười mấy năm rồi. Chị kể lúc chị đi em T còn bé xíu vậy mà giờ đã lớn quá rồi. Gia đình em T có 3 chị em, chị gái, em T và một cô em gái hiện đang học dự bị ở Konstanz (ở Đức mỗi bang chỉ có vài trường dự bị đại học). Bây giờ cả nhà đều đoàn tụ tại Đức. Sắp tới e T cũng mong thi đỗ trường dự bị Konstanz khối kỹ thuật. Nhưng sau khoảng 1 năm học, em cũng có mong muốn chuyển về đại học quanh vùng để tiết kiệm chi phí và sống gần bên gia đình.
Mấy khi có dịp gặp người Việt để hàn huyên. Tôi và chị bạn ngồi tại cửa hàng chị em để trò chuyện khá lâu. Chị bạn tôi có nói với em T : “Cuộc sống ở Đức rất thích nhưng mà ai cũng có những nỗi nhớ gia đình. Em có gia đình ở Đức thì đó quả là một bước đệm cực thuận lợi”.
Khi khách hàng tới cửa hàng một đông hơn, em T phải phụ giúp chị em một tay thì tôi và chị bạn xin phép về. Học ở thành phố ít người Việt nên tìm được người Việt lại là người quen cũ nên tôi vui lắm. Khi tôi sang Đức, mỗi người bạn lại học ở những thành phố khác nhau. Vẫn mong có ngày làm một bữa ăn lẩu giống như hồi còn ở Việt Nam để tụ hội các em cùng học tiếng Đức trong lớp mà nói thật điều đó rất khó. Tôi học đại học ở Tübingen, tuy ở đây ít sinh viên Việt nhưng những người tôi quen và thân đều phải công nhận rằng cái duyên và số phận đã giúp chúng tôi gặp được nhau. Dù việc học tập bận rộn, thi thoảng chúng tôi vẫn hẹn gặp nhau, cùng thưởng thức món kem đặc sản ở Tübingen, đi dạo quanh khu trung tâm cổ kính và dọc bờ sông Neckar thơ mông. Ở nước Đức xa xôi, tôi có những người bạn Việt luôn sát cánh bên mình như thế !!!